Thế mà khi Tú nút lưỡi, em nghe có cái gì chạy rần rần trong da thịt, nhất là ở cửa mình. Trường và lớp Linh đang học đều rất tự hào về cô học trò nhỏ của mình. Cả hai nhập một, mê man, tàn tịch. Nhưng sáng nào em không thấy được anh đái ở bụi hoa đó, là em nhớ… em em…
– Em nhớ anh,Em Nhân Viên hay nhớ “con chim” của anh?
– Con chim, con chim là cái gì? Em đâu biết.
Tú cầm tay em, để ngay vào con cặc cứng ngắc của chàng…
– Chim là nó đây này! Sáng nào nó cũng đái cho em xem đó.
– Sao cái này mà anh gọi là con chim?
– Vậy chớ em gọi nó là cái gì? Nói cho anh nghe thử xem?
– Hình như em nghe người ta nói nó là con cặc? Nó đâu có cánh mà anh gọi là chim.
Tú cười nhè nhẹ, nằm bật ngửa ra.